Tiểu Thần
phan_27
Hôm nay Tiểu Nghi có rất nhiều việc phải làm, đến lúc nhìn ra ngoài trời đã tối hẳn. Con đường trở về Thính Phong các lấp loáng ánh trăng mờ nhạt, đâu đó thoang thoảng hương hoa thơm dịu ngọt. Nàng đột nhiên nghe có tiếng người thổn thức, hóa ra là cô nương xinh đẹp kia trốn ra đây khóc một mình. Tiểu Nghi vội đến gần lo lắng hỏi:
- Diễm Mạn, tỷ có việc gì mà khóc? Có phải bị bệnh không?
Mỹ nữ xoay lưng lau nước mắt, hờn giận nói:
- Ta không sao, người đứng đầu dược phòng như cô nương đừng bận tâm đến nữ tỳ nhỏ bé này.
Tiểu Nghi nhoẻn miệng cười:
- Sao tuyệt thế giai nhân như tỷ lại tự xem mình là nữ tỳ? Có phải thời gian này ở dược phòng thấy vất vả không? Đã hối hận rồi sao? Nếu muốn muội sẽ đến nói với Nhị gia tìm cách đưa tỷ sang nơi khác.
Diễm Mạn sợ hãi lắc đầu:
- Đừng mà, cô nương làm vậy khác nào làm khó ta. Nếu Phong Ngạo biết được nhất định cho là ta không biết sửa đổi, không chừng sẽ đuổi ta ra khỏi thành, như vậy ta làm sao có thể ở cùng một chỗ với Phong Hoan. Ta xin cô bỏ qua lần này!
Tiểu Nghi kéo mỹ nữ ngồi xuống bãi cỏ cùng mình, dứt khoát nói:
- Muốn muội bỏ qua cũng được, hôm nay tỷ phải trò chuyện với muội. Có một số chuyện muội muốn tỷ nói cho rõ.
Đợi Diễm Mạn ngồi thật thoải mái, nàng ấy mới lên tiếng:
- Thứ nhất, tại sao tỷ phải xa cách khó gần với mọi người ở dược phòng. Muội ở đây đã lâu, tính tình mọi người đều hiểu rõ. Họ sẽ không làm khó tỷ, cần gì phải tự tách biệt mình. Thứ hai, có phải tỷ sợ công việc ở dược phòng này sẽ khiến cho tỷ giảm bớt xinh đẹp, giảm bớt cao quý, cho nên rất chán ghét, trong lòng tủi thân? Mỗi lần làm việc gì tỷ đều nhíu mày nhăn trán là vì lí do này? Ở đây không có người thứ ba, muội hứa sau khi nghe tỷ trả lời cũng không truy cứu nên tỷ nhất định phải nói thật, không được qua loa cho xong.
Diễm Mạn len lén nhìn Tiểu Nghi, thấy được ánh mắt không hề nhân nhượng của nàng liền đem tâm sự trong lòng dứt khoát nói rõ:
- Tiểu Nghi, muội là thầy thuốc tài giỏi của thôn Nhã Y, đến Phong Gia lại được chủ nhân tin dùng. Một mình cai quản dược phòng, muội không thể hiểu thế nào là cạnh tranh, giành giật với người khác. Từ nhỏ ta đã là đứa trẻ mồ côi được Thường gia tuyển chọn mang về dạy dỗ trở thành người trong đoàn múa, bao nhiêu ganh đua ghen ghét ta đều đã từng trải qua. Những người khác nếu thấy muội thấp hơn sẽ chà đạp, xem thường. Nếu muội đứng cao hơn họ, ngoài mặt họ sẽ giả lả cười vui với muội, bên trong ghen ghét hãm hại muội. Mọi người đều nói ta là mỹ nữ khiến cho người khác mê đắm, những cô nương khác đối với ta có bao nhiêu phần ngưỡng mộ cũng có bấy nhiêu phần ganh tỵ, thử hỏi nếu họ nhìn thấy nhan sắc của ta bị phai tàn sẽ đau buồn hay không? Ta nghĩ họ nhất định chỉ nói mấy câu an ủi nhưng trong lòng không tránh được vài phần hả hê vui sướng. Nhân gian chính là như vậy, họ luôn mong muốn có được thứ tốt đẹp nhưng nhìn thấy người khác có được những thứ đó thì sinh lòng ghét bỏ. Ta đã nhìn thấy quá nhiều những thứ này, cũng đã nếm trải đủ rồi. Ta không tin vào nhân tình gì đó. Ngoại trừ Phong Hoan và người kì lạ như muội, ta không tin tưởng bất kì ai, cũng không quan tâm qua lại cùng bọn họ.
Diễm Mạn đưa hai bàn tay ra trước mặt Tiểu Nghi:
- Quả thật ta cũng không thích công việc muội bảo ta làm. Muội nhìn xem, ta vốn là người trong đoàn múa, những việc phải làm ở dược phòng tuy rằng không quá nặng nhọc nhưng cũng khiến tay chân khó tránh trầy xước. Ta rất quý trọng bản thân mình, vẻ đẹp trời đã ban tặng này là sức mạnh của ta, cho nên ta không vui vẻ cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng dù thế nào Diễm Mạn này nhất định vượt qua thời gian thử thách, để đại ca của Phong Hoan nhìn thấy tấm lòng của ta. Muội xem như cho ta một cơ hội, được không?
Tiểu Nghi vui vẻ cầm hai bàn tay mềm mại đã bị vài chỗ sưng đỏ, nhẹ nhàng nói:
- Muội đã hứa với chủ nhân để tỷ ở dược phòng xem như là trừng phạt, cho nên không thể thiên vị tỷ. Nhưng thật ra muội cũng muốn tỷ trải qua một chút vất vả này, chịu một chút vết thương, tỷ có biết tại sao không?
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của người bên cạnh, Tiểu Nghi tiếp tục:
- Chính là muội muốn cho tỷ thấy sắc đẹp mong manh đến như thế nào. Cho dù tỷ có quý trọng, nâng niu thì sẽ đến một ngày sắc đẹp cũng phải rời bỏ tỷ. Nếu xem sắc đẹp này chính là bản thân mình, tỷ sẽ luôn khổ sở vì sợ mất đi, sợ bị người khác làm tổn thương, sợ không được xem trọng. Muội muốn tỷ có thể giải phóng mình, có thể vui vì nó nhưng đừng gắn bản thân vào nó. Chỉ cần tỷ có thể làm được điều này, dù người khác có nói gì, làm gì cũng sẽ không làm tỷ đau lòng, khi đó tỷ cũng không cần tìm cách bảo vệ chính mình bằng cách tạo ra vỏ bọc xa cách, không cần thấy ai cũng là người xa lạ. Sống như vậy, chẳng phải dễ chịu hơn sao?
Diễm Mạn ôm gối suy nghĩ đăm chiêu, lẳng lặng hỏi:
- Ý muội là vấn đề nằm ở chính ta, vì ta luôn gắn chặt bản thân mình với vẻ bề ngoài này, luôn bị nó chi phối mọi suy nghĩ, cho nên không thể vui vẻ?
Tiểu Nghi đứng dậy, nhặt một đóa hoa rơi trên mặt đất ở gần đó, đưa cho Diễm Mạn:
- Hoa đẹp đến mấy cũng sẽ phai tàn, đó là quy luật của tự nhiên. Tỷ không thể cưỡng lại được. Cho nên tỷ phải từ bỏ mối bận tâm này, có thể làm theo câu: khi có được sắc đẹp thì vui vẻ, lúc mất đi cũng nhẹ nhàng, bản thân không thể vì vậy mà khiếm khuyết. Bình thường muội cũng suy nghĩ như vậy, cho nên dù người khác khen hay chê đều rất an nhàn.
Diễm Mạn bật cười:
- Vì lí do này mà hôm đó ta sỉ nhục muội, muội vẫn không hề để tâm phải không? Nếu là nữ nhi khác, nghe những lời nói của ta hoặc là phẫn nộ tức giận hoặc là uất ức đau lòng. Nhưng muội lại không có chút phản ứng nào, cũng không xem là chuyện quan trọng.
Tiểu Nghi gật đầu, tỏ ra hung dữ:
- Phải đó, nếu muội thật sự nghĩ giá trị của bản thân chỉ là vẻ bề ngoài này, tỷ chà đạp muội như vậy, nhất định muội sẽ không tha. Những ngày ở dược phòng của tỷ càng thê thảm hơn. Có phải rất đáng sợ không?
Hai cô nương cùng phá lên cười vui vẻ. Đột nhiên Diễm Mạn quay đầu nhìn Tiểu Nghi với ánh mắt đầy ẩn ý, nửa đùa nửa thật nói:
- Muội thú vị như vậy chả trách chủ nhân nhà họ Phong yêu thích muội đến thế. Ta đúng là không biết nhìn người, trêu ai không trêu lại nhằm vào người được Phong Ngạo coi trọng nhất, chịu khổ là đáng. Sau này xin nhờ muội chiếu cố cho ta!
Câu nói của Diễm Mạn là Tiểu Nghi cảm thấy bối rối, hai má nóng bừng, nếu không phải trời đã tối nhất định người khác sẽ nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của nàng:
- Không có, tỷ đừng nghĩ lung tung. Chẳng qua chủ nhân tin tưởng muội vì muội rất trung thành, không có gì khác. Muội chỉ là thầy thuốc ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi.
Diễm Mạn kinh ngạc:
- Muội định rời khỏi sao? Muội định đi đâu?
Tiểu Nghi khẽ mắng chính mình: tại sao mỗi lần nhắc đến Phong Ngạo đều thành ra như vậy, nói năng lung tung, cái không nên nói cũng nói ra. Nàng vội vàng chối biến:
- Không phải, muội chỉ nghĩ sẽ có một ngày muội phải để người khác thay thế, giống như muội thay thế Dương đại phu đó thôi, đây là chuyện đương nhiên kia mà!
Diễm Mạn lắc đầu cười:
- Muội và Dương đại phu đó nhất định không giống nhau, dù Phong Ngạo đồng ý thay một thầy thuốc khác, nhất định cũng sẽ không cho muội rời khỏi. Mắt nhìn nam nhân của ta rất chuẩn, thời gian này ta ở dược phòng đã trông thấy rõ ràng. Chủ nhân nhà họ Phong đối với muội chính là tình thâm ý trọng, chỉ là muội cứ cố tình né tránh thôi. Nhưng bản lĩnh của Phong Ngạo không ai là không biết, muội lại làm y nữ ở đây, mỗi ngày đều gặp mặt, chỉ e muội trốn không được, sớm muộn cũng phải đối diện chuyện này. Mà… tại sao muội lại phải trốn?
“Tình thâm ý trọng”, bốn chữ đó thật sự làm cho Tiểu Thần giật mình hoảng hốt. Nàng vẫn luôn ghi nhớ rõ ràng lời cảnh báo của Thượng lão, muốn về Tây Lạc nhất định phải tránh xa luyến ái của nhân gian.
Tiểu Nghi vội vàng đứng dậy kéo tay Diễm Mạn:
- Ngày mai còn phải làm việc, tỷ về nghỉ đi. Muội cũng phải về Thính Phong các, hôm khác chúng ta lại nói chuyện.
Vừa nói xong đã vội vàng quay lưng chạy biến đi, Diễm Mạn ở lại ngơ ngác nhìn theo, bật cười:
- Tiểu Nghi! Đối với mọi việc muội đều bình thản, xem tựa như không, thì ra cũng có điểm yếu rồi!...
***
- Người đã tìm thấy chưa? - Phong Ngạo trầm giọng hỏi người mặc áo đen đang quỳ dưới đất.
- Chủ nhân, thuộc hạ đã lần tìm khắp nơi, cuối cùng đã phát hiện được một bô lão của giáo phái Tái Nguyệt năm xưa. Ông ta ẩn mình ở một ngôi làng nhỏ hẻo lánh nằm trên núi Tĩnh Sơn thuộc lãnh thổ Yên Lam, hiện đang sống cùng một đứa cháu trai. Thuộc hạ đã bắt cả hai ông cháu về đây, một mặt bảo vệ tính mạng cho bọn họ, một mặt có thể dùng đứa cháu này làm điều kiện uy hiếp.
- Làm rất tốt - Phong Ngạo gật đầu hài lòng:
- Ông ta đã nói gì chưa?
- Chủ nhân, thuộc hạ đã nhiều lần tra hỏi. Ông ta không muốn nhắc lại chuyện cũ, sợ sẽ mang họa vào thân. Thuộc hạ muốn xin mệnh lệnh của người, bây giờ có thể đem tính mạng cháu ông ta ra để uy hiếp hay chưa?
- Khoan đã, cứ tiếp tục thuyết phục. Chưa đến lúc bất đắc dĩ thì đừng dùng cách này, dù sao đó cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội, những gì Tái Nguyệt gây ra năm xưa vốn không liên quan đến nó. Ngươi về đi, ghi nhớ kĩ chuyện này, không được tiết lộ cho bất kì ai.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Người áo đen kính cẩn cúi đầu lui ra ngoài.
Còn lại một mình, Phong Ngạo lặng lẽ đi đến bên thanh bảo kiếm của cha để lại. Khi còn sống, Phong Hạ là một người cha rất tốt, là tấm gương đáng kính để các con noi theo. Trong bảy huynh đệ, Phong Ngạo chính là người có nhiều kí ức nhất về phụ thân: những ngày tập bắn cung, luyện võ, học cách đối đãi với kẻ dưới, cai trị dân chúng… Mọi thứ Phong Ngạo làm hiện nay đều đi theo những phương hướng mà cha mình đã vạch ra. Tính tình Phong Hạ rất hóm hỉnh, thích vui đùa, thường hay chọc cho Phong Ngạo mỉm cười. Thật ra về mặt này Phong Hoan dường như giống cha nhiều hơn. Từ nhỏ đã nghiêm nghị hơn những đứa trẻ khác, thường hay nhíu mày suy tư, Phong Ngạo còn nhớ rất nhiều lần vì điều đó mà bị cha trêu chọc: “Phong Ngạo, con là một chàng trai tuấn tú, không cần phải tỏ ra như vậy cũng đã có rất nhiều cô nương yêu thích. Con phải cười nhiều một chút nếu không sau này sẽ mau già hơn cả cha có biết không?”. Mỗi lần nghe những lời này hắn đều bật cười, đến bây giờ vẫn còn nhớ gương mặt của cha khi ấy rất vui vẻ. Phong Ngạo từng nghĩ sẽ bắt chước cha thoải mái một chút, cười nhiều một chút, đem niềm vui đến cho người khác… chỉ là không ngờ sau khi xảy ra biến cố, bản thân cũng trở thành người lãnh đạm, nghiêm khắc, rất ít khi có biểu hiện thoải mái, tự nhiên.
Phong Ngạo đột nhiên cảm thấy nhớ cha sâu sắc, chợt thèm nghe giọng cười sang sảng ấm áp của người! Hắn nhớ thường ngồi xem cha đem thanh bảo kiếm này ra lau chùi, miệng dặn dò: “Con phải biết yêu thương mẫu thân, chăm sóc cho các huynh đệ khác, sau này thay cha cai quản đất đai Phong Gia.” Mẹ hay ngồi gần đó thêu thùa, nghe những lời này vẫn mỉm cười trách cha đã quá lo xa, không nên để con trẻ cảm thấy gánh nặng. Cảnh tượng ấm áp này vẫn thường hiện ra trước mắt, mỗi lần đều để lại cho Phong Ngạo cảm giác cồn cào, day dứt khôn nguôi.
Rời khỏi phòng, muốn hít một chút khí trời lành lạnh cho tỉnh táo nhưng không hiểu sao chân đi loanh quanh một lúc Phong Ngạo đã nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ Thính Phong các. Không suy nghĩ nhiều, Phong Ngạo tiến về phía đó.
Bây giờ có lẽ Tiểu Nghi vẫn đang say ngủ. Trong đầu có thể hình dung rõ ràng hình ảnh nàng khi nằm trên chiếc giường nhỏ lúc đang ở doanh trại trên đất Châu Dương! Nét mặt khi đó tuy có phần mệt mỏi vì kiệt sức nhưng vẫn toát ra vẻ bình an, tĩnh lặng. Ngay từ lần đầu nhìn thấy nữ thần y này xuất hiện, dường như chủ nhân nhà họ Phong luôn bị sự thanh thản ấy cuốn hút. Cảm giác an tâm, dễ chịu mà Tiểu Nghi mang đến làm cho Phong Ngạo không dứt ra được nhưng cũng cảm thấy sợ hãi. Lí trí không thể giải thích được, cũng không hiểu tại sao lại quá dễ dàng nhanh chóng tin tưởng một người xa lạ. Lí trí cũng bắt đầu kêu gào, nhắc nhở, cảnh cáo rằng hắn có thể đang bị tình cảm chi phối, sợ hắn mất đi sự sáng suốt và tỉnh táo. Chính mình đã gọi Phong Nhàn điều tra thân phận, cũng từng tỏ ra xa cách đề phòng với Tiểu Nghi nhưng thật ra Phong Ngạo chưa từng quan tâm đến kết quả mà Phong Nhàn điều tra được là gì. Đó chỉ đơn giản là một hành động tuân theo lí trí giúp bản thân cảm thấy vẫn đang xử sự một cách đúng đắn. Chỉ là một cách tự làm yên lí trí hỗn độn vào lúc đó mà thôi.
Phong Ngạo đã đặt bàn chân lên bậc thềm của Thính Phong các. Bước qua mái hiên rộng lớn này sẽ là cánh cửa dẫn vào phòng nghỉ của Tiểu Nghi. Có lẽ chỉ nên ở ngoài này thôi, gần cô nương ấy một chút là được! Nếu xuất hiện đột ngột giữa đêm khuya, không biết Tiểu Nghi sẽ hoảng sợ đến mức nào. Khi gặp hiểm nguy Tiểu Nghi có thể bình tĩnh đương đầu, bị người khác đối xử tệ cách mấy cũng không phiền não, nhưng đối với tình cảm lại có phần e ngại, xa lánh. Nàng giống như thần tiên không thích lấm bẩn bụi trần, muốn phủi sạch hết yêu mến của chủ nhân. Nghĩ đến quả thật Phong Ngạo chỉ biết tự cười bản thân, hóa ra cũng có một ngày không thể tự mình làm chủ!
Lúc này chủ nhân của Phong Gia đột nhiên cảm thấy rất đơn độc. Hắn không muốn các huynh đệ biết rõ những chuyện liên quan đến tai nạn năm xưa, tránh cho họ phải mang theo nhiều phiền muộn. Mơ hồ về cái chết của người thân là một cảm giác không hề dễ chịu. Thời gian trôi qua, Phong Ngạo đều phải dặn lòng nhẫn nại từng bước làm sáng tỏ mọi chuyện. Tất cả những thứ này hắn đã nếm trải quá đủ, tốt nhất không nên để các huynh đệ phải nếm trải qua. Người làm đại ca, có thể gánh được bao nhiêu thì cứ gánh! Nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là một con người bình thường, đôi lúc vẫn thèm được nói cho ai đó nghe những bức bối trong lòng.
Trời về khuya càng lạnh. Không gian ở đây thoáng đãng nhưng Phong Ngạo cảm thấy có cái gì đang đè ở ngực rất ngột ngạt, khó thở. Gió đêm làm cho đôi mắt trở nên rát buốt. Ngọn nến bên trong vẫn tỏa ra thứ ánh sáng yên bình, dịu dàng như chào đón, khiến Phong Ngạo đắm chìm không nỡ rời. Một cơn gió thổi nhẹ qua làm ánh sáng lung linh lay động sắp tắt rồi lại vụt sáng. Phong Ngạo cứ chăm chăm nhìn, vô thức đi về phía ấy hoàn toàn quên mất những gì đã tự dặn dò bản thân.
- Chủ nhân… người… sao lại đến đây?
Tiểu Nghi bị tiếng động đánh thức, mở mắt nhìn đã thấy người đứng trước mặt ngơ ngẩn, thảng thốt kêu lên.
Phong Ngạo giật mình bối rối, không muốn làm cho Tiểu Nghi sợ hãi. Nếu không tìm ra lí do thích hợp không chừng nàng sẽ vì chuyện hôm nay mà tức giận, sẽ lại dọn khỏi Thính Phong các, có thể càng lúc càng né tránh. Đáng lẽ chỉ nên ở bên ngoài, từ lúc nào đã trở nên hồ đồ như vậy… - đủ thứ suy nghĩ dồn dập kéo đến khiến Phong Ngạo hoàn toàn bị choáng ngợp, ấp úng mãi vẫn không nói lên lời:
- Ta… xin lỗi… là vì… ta… không cố ý vào… đừng sợ…
Tiểu Nghi nhìn nét mắt khổ sở của Phong Ngạo. Đôi mắt kia hinh như hơi đỏ, đang lấp lánh nước dưới ánh đèn. Đột nhiên nàng cảm thấy không muốn trách cứ gì, chỉ ân cần hỏi:
- Người có chuyện gì sao?
Im lặng nhìn nàng. Gương mặt khả ái tràn đầy quan tâm khiến Phong Ngạo vô thức thở dài nặng nhọc:
- Ta khó chịu quá, thấy rất mệt nhưng không ngủ được. Làm sao bây giờ?
Tiểu Nghi nhìn người trước mặt mà trong lòng thương xót. Ép buộc bản thân kiên cường chịu đựng quá nhiều thứ, bây giờ ngay cả việc bộc lộ cảm giác khổ sở cũng khiến chủ nhân của nàng cảm thấy khó khăn.
Phong Ngạo âm thầm ngắm nhìn Tiểu Nghi, từ khi bước vào đây đã cảm thấy dễ thở hơn nhưng hắn vẫn không biết nên làm thế nào, chỉ sợ vô ý sẽ làm nàng tức giận.
Tiểu Nghi không nói gì, chỉ lặng lẽ rời khỏi giường đến bên cạnh, lần đầu tiên chủ động nắm tay chủ nhân của nàng. Trong lúc Phong Ngạo còn đang kinh ngạc đã được Tiểu Nghi kéo đến bên giường, ấn ngồi xuống.
- Nếu thấy khó chịu thì người cứ ngồi ở đây một lát, Tiểu Nghi vẫn thường giữ một ít cỏ thơm giúp thư giãn tinh thần, lát nữa đốt lên người sẽ thấy dễ chịu hơn.
Nói rồi lại bỏ tay ra, Phong Ngạo muốn giữ lại nhưng sợ làm nàng phật ý, đành lặng lẽ ngồi lại một mình.
Chẳng bao lâu căn phòng đã trành ngập mùi dễ chịu, có cảm giác êm ái như hương cỏ trên cánh đồng vàng nắng mùa thu. Gió khẽ xao động dên ngoài cửa sổ tạo ra âm thanh khoan nhặt nhịp nhàng. Tiểu Nghi nhìn Phong Ngạo, khẽ cười:
- Chủ nhân, mắt người sắp díp lại rồi. Mau về ngủ đi, mang theo cả thứ này nữa. Nó sẽ làm cho người ngủ ngon hơn.
Phong Ngạo giật mình, tưởng tượng lúc trở về căn phòng lạnh lẽo, vội lắc đầu:
- Ta chưa buồn ngủ, để ta ở đây thêm một chút có được không?
Nhìn ánh mắt tha thiết của người trước mặt, Tiểu Nghi không nỡ xua đuổi, đành bảo:
- Được rồi, nếu người thật sự chưa buồn ngủ thì nằm ở đây một lát, để cho cơ thể được thả lỏng trong nửa canh giờ hiệu quả sẽ cao hơn. Sau đó phải trở về phủ, được chứ? Tiểu Nghi ngồi bên cạnh trông chừng, lát nữa sẽ gọi người, bây giờ phải nhắm mắt lại.
Lập tức vui sướng gật đầu, Phong Ngạo nhắm mắt ngả người nằm trên chiếc giường êm ái của Tiểu Nghi, hít thật sâu mùi cỏ thơm phảng phất, cố gắng ngăn mình không nhoẻn miệng cười tươi. Khẽ mở mắt liếc sang bên cạnh, Tiểu Nghi im lặng ngồi đọc sách không nhìn đến hắn, nhất định cũng không thích bị nhìn lại chăm chăm. Phong Ngạo cảm thấy lúc này cần phải ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần biết nàng ấy đang ngồi bên cạnh cũng khiến bản thân rất dễ chịu, cảm giác nặng nề ở ngực cũng không còn nữa. Nhắm mắt tận hưởng niềm vui tỏa ra trong từng thớ thịt, cả người càng lúc càng nhẹ bẫng, mơ hồ chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nửa canh giờ trôi qua. Tiểu Nghi gấp sách lại, khẽ khàng đến bên cạnh kéo chăn đắp cho người nằm trên giường, mỉm cười lắc đầu. Rõ ràng làm việc cả ngày đã rất mệt mỏi lại bảo là không buồn ngủ, chỉ cần một ít cỏ thơm bình thường đã say giấc! Không rõ đang gánh vác điều gì khiến cho bản thân khổ sở như vậy. Xem như giúp người thì giúp cho trót, để Phong Ngạo ngủ lại ở đây một đêm. Nàng sẽ sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi…
***
Từ sau đêm để Phong Ngạo ngủ lại Thính Phong các, Tiểu Nghi không ngờ mình đã tự chuốc một phiền phúc lớn. Phong Ngạo được voi đòi tiên, hai ba ngày lại đến chỗ nàng, cuối cùng đều tìm cách ở lại Thính Phong các không chịu về, cũng giành luôn giường của Tiểu Nghi nghỉ ngơi khiến cho hôm nào nàng cũng phải sang phòng bên cạnh ngủ. Tiểu Nghi đã cố tình tự mang cỏ thơm đến tận phủ cho chủ nhân, thậm chí giúp đỡ người hầu chuẩn bị sẵn ở nơi Phong Ngạo nghỉ ngơi. Nhưng mặc kệ, có sẵn bao nhiêu cỏ thơm thì Phong Ngạo vẫn than thở không thể ngủ được, chỉ dùng ánh mắt ra vẻ tội nghiệp nài nỉ. Cuối cùng, Tiểu Nghi không có cách nào đành cho ngủ lại. Nàng không biết rằng trong suy nghĩ của Phong Ngạo, một đêm ngon giấc nhất chính là khi hai người cùng ngủ dưới một mái nhà.
Chuyện này kéo dài hơn nửa tháng, đột nhiên suốt năm ngày Phong Ngạo đều không xuất hiện. Ít khi có lại được sự an tĩnh, Tiểu Nghi đương nhiên cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nhưng nhiều ngày liên tục không nhìn thấy Phong Ngạo, nàng lại đột nhiên lo lắng, không hiểu xảy ra chuyện gì. Ban ngày, ngoại trừ khi ở dược phòng Tiểu Nghi vẫn thường lên điện Khán Vân trao đổi cùng các huynh đệ nhà họ Phong một số công việc. Dáng vẻ Phong Ngạo tuy rằng không có gì khác lạ nhưng Tiểu Nghi lại cảm thấy chủ nhân của nàng nhất định đang có chuyện muốn che giấu. Cả người toát ra sát khí lạnh lẽo mơ hồ.
Nhớ lại đêm đầu tiên Phong Ngạo ghé qua, hình như trong lòng đã trải qua cảm giác nặng nề. Hiện nay ở khắp Phong Gia, mưa thuận gió hòa, cuộc sống dân chúng thịnh vượng, các huynh đệ trong nhà tình cảm cũng rất tốt, điều gì khiến cho chủ nhân băn khoăn đến vậy? Tiểu Nghi vẫn nhớ đến lời Thượng lão dặn dò, đến lúc cần phải ra đi nhất định sẽ tự mình cảm thấy. Phong Gia trải qua nhiều phen sóng gió, lúc này là khi trời quang mây tạnh. Bao lâu nay bản thân nàng luôn tự hỏi tại sao mình chưa muốn rời khỏi, có phải bởi vì còn việc vẫn chưa làm xong, lẽ nào chính là việc Phong Ngạo đang che giấu.
Trời đã khuya, Tiểu Nghi vẫn chưa ngủ được, trong lòng luôn cảm thấy bứt rứt, lăn qua lăn lại trên giường cuối cùng đột nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ: tự mình đến phủ xem chừng người kia. Mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, cảm thấy vốn không nên làm việc này. Nhưng cảm giác bất an không ngừng dâng lên, Tiểu Thần không có ngọc, thứ quan trọng nhất cần phải tuân theo chính là trực giác nhạy bén. Cuối cùng sau một hồi đắn đo, Tiểu Nghi quyết định rời khỏi giường, lặng lẽ khoác chiếc áo choàng sẫm màu, âm thầm đến phủ của Phong Ngạo. Nhưng chưa đến nơi cả người bỗng nhiên khẽ nhói đau, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng gọi gấp gáp: “Mau đến núi Lĩnh Thiên”.
Là ngọc thần nhắn nhủ? Hay đơn giản chỉ là trực giác? Nhưng hình như có chuyện chẳng lành! Tiểu Nghi không có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Núi Lĩnh Thiên nằm ở phía bắc thành Phong Tụ, chỉ cần ra khỏi thành một đoạn sẽ gặp được ngay. Nhưng hiện giờ đang lúc đêm khuya, một mình muốn ra khỏi thành khó tránh làm kinh động người khác, có thể sẽ bị Phong Ngạo ngăn cản. Bản thân không có võ công, muốn đến đó bí mật cũng mất rất nhiều thời gian. Tiểu Nghi mím môi suy nghĩ, cuối cùng quyết định nhờ đến ngọc thần.
Trong chớp mắt nàng đã ở trên núi Lĩnh Thiên. Tiểu Nghi quan sát xung quanh xem nơi ngọc thần đưa đến là chỗ nào. Ở đây, phía sau và hai bên đều là cây cối um tùm, trước mặt hình như trống trải hơn, gió thổi về từ hướng kia dường như mang theo âm thanh trò chuyện của ai đó, Tiểu Nghi nhẹ nhàng tiến tới phía trước.
Chẳng bao lâu trước mặt đã thấy bóng dáng ba người đang đứng cùng nhau ở một khoảng đất trống, bọn họ dường như chia làm hai phía đối lập. Mỗi người đều mặc áo choàng phủ kín đầu không thể nhìn rõ mặt mũi. Trong đó hình như có một người đã lớn tuổi, lưng hơi còng xuống đứng bên cạnh một kẻ khác, người còn lại đứng đối mặt với bọn họ. Tiểu Nghi giấu ngọc đi tránh làm người khác phát hiện, ẩn mình trong một bụi cây to lắng nghe:
- Nhà ngươi giao lão già này cho ta xem như đã lập được công lớn, ta sẽ trả cho ngươi hậu hĩnh - Kẻ đứng một mình lên tiếng, giọng nói của y có phần kì lạ, không được tự nhiên nhưng ngữ điệu lại có cảm giác đã từng nghe qua.
- Lần này ngài nhất định phải trả cho ta thật hậu hĩnh, còn nữa, hãy giúp ta sắp xếp rời khỏi thành Phong Tụ đến chỗ ngài làm việc. Sau hôm nay, nhất định Phong Ngạo sẽ nhanh chóng lần ra ta là nội gián. Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha - Kẻ kia lớn tiếng đáp lời, âm thanh rõ ràng là của một nam tử trẻ tuổi. Tay y đặt trên vai người trùm áo choàng bên cạnh dường như có ý giữ chặt, Tiểu Nghi nghe thấy tiếng ho khan nhẹ, mơ hồ nhìn thấy người đó hình như là một ông lão.
- Ta chỉ có thể trả tiền cho ngươi, những việc còn lại hãy tự mình lo liệu, ta không muốn nhúng tay quá nhiều. Phong Ngạo rất thông minh, ngươi nghĩ ta làm sao có thể giữ ngươi ở bên cạnh. Nếu hắn lần ra ngươi thì khác nào ta tự tố cáo chính mình. Giao dịch của chúng ta đến đây chấm dứt, mau đi đi - Kẻ nọ cười nham hiểm, tiến về phía hai người kia.
- Không được, thế lực của Phong Ngạo rất lớn, nếu hắn biết ta là nội gián nhất định sẽ truy tìm đến cùng trời cuối đất, ngài phải bảo hộ cho ta, nếu không ta sẽ nói cho hắn biết những chuyện của ngài - người trẻ tuổi tức giận phản đối.
- Ha… ha… ha… nói cho hắn biết chuyện của ta? Ngươi biết được bao nhiêu về chuyện của ta, mọi thư từ trao đổi ta đã cố tình không để lại bất kì dấu vết nào, dù cho ngươi có giữ lại cũng chỉ vô ích. Ngươi chẳng qua là một kẻ ham tiền nhắm mắt làm theo lời ta sai khiến, hoàn toàn không nắm được bí mật gì. Ngươi nghĩ sẽ cho Phong Ngạo biết được bao nhiêu về ta? - Kẻ nọ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước:
- Nhưng ngươi quả thật làm cho ta suy nghĩ một chút, có lẽ làm cho ngươi hoàn toàn biến mất trên cõi đời này để Phong Ngạo không có cách nào tìm ra chẳng phải là một biện pháp giữ bí mật càng tốt hơn ư? Không, làm cho cả hai ngươi biến mất thì đúng hơn.
Y nói xong lập tức rút kiếm lao thẳng về phía hai người nọ, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không kịp đề phòng. Người thanh niên trẻ tuổi xoay người né tránh nhưng ông lão trùm áo khoác bên cạnh chỉ đứng yên chờ đợi. Tiểu Nghi vừa định ra tay ngăn cản đã nhìn thấy mũi kiếm bị chặn lại… là ông lão đó dùng hai ngón tay nắm lấy lưỡi kiếm, dáng vẻ nhẹ nhàng thong dong. Kẻ tấn công chưa hết bàng hoàng, người nọ đột nhiên đứng thẳng người, cởi bỏ mũ trùm đầu, lột bỏ mặt nạ nhìn y cười khẽ:
- Mạc thúc! Người ra tay quá sớm rồi. Ta còn nghĩ sẽ nghe thúc nói thêm một ít chuyện không ngờ lại vội vã rút kiếm như vậy. Mặt nạ này không thể dùng nữa, đúng là phí công sức đã chuẩn bị.
Người đó là Phong Ngạo!
Kẻ kia giật mình kinh hãi, vội lùi ra xa. Sau khi hết cơn bàng hoàng y bật cười, gỡ mũ trùm đầu thoải mái nói:
- Phong Ngạo! Ngươi quả là rất thông minh. Chuyện này là do một tay ngươi sắp xếp? Trước đây ta vẫn thường nói với cha ngươi rằng ngươi rất tài giỏi, nhất định còn vượt trội hơn cả ông ấy.
- Thúc quá khen rồi. Thật ra nếu không phải thúc quá cẩn trọng, bày ra nhiều trò đánh lạc hướng, sự thật cũng không thể chôn giấu bao nhiêu năm nay. Người phải được ngưỡng mộ là thúc mới đúng. - Phong Ngạo lãnh đạm đáp lời, nhìn người kia một chút lại tiếp tục nói:
- Hôm nay, chúng ta phải nói rõ ràng mọi chuyện đúng không? Thật ra, ta và những thuộc hạ thân tín của cha đều cảm thấy cái chết của ông ấy nhất định có vấn đề. Nhưng vì không muốn làm rối loạn lòng dân, bọn ta chỉ có thể công bố thiên hạ đó chẳng qua là một tai nạn, tiếp tục âm thầm điều tra từng bước một. Nhưng thúc rất khôn ngoan, thúc bọc một sự giả dối bằng một sự giả dối khác. Khi chúng ta tách bỏ lớp bề ngoài, cứ tưởng mình đã chạm đến chân tướng sự thật, hóa ra chúng ta chỉ tìm thấy một sự dối trá khác. Thúc mượn tay tộc Bất Linh gây ra mọi chuyện, biến những những kẻ ngu muội đó thành tay sai đắc lực cho mình. Vì vậy tất cả mọi manh mối để lại nơi đó mặc nhiên đều dẫn đến việc buộc tội cho tộc Bất Linh. Bao năm nay chúng ta không ngừng truy tìm tộc Bất Linh. Nhưng dù có tìm ra họ thì thúc vẫn được an toàn. Bởi vì họ vốn không thể biết thúc là ai ngoài việc là một vị thần linh bí ẩn dẫn đường chỉ lối.Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian